Nghe cô bé giúp việc nói, chị phì cười: “Tôi đến chết với cô mất thôi”….
Tú kết hôn với Hoàng khi anh đã ngót nghét 34 tuổi, còn cô cũng tròn 29. Tú là bạn học cùng em trai Hoàng. Hoàng từng đi du học, làm việc ở nước ngoài rồi mới trở về nước kế nghiệp của ba. Ba Hoàng đã mất cách đây vài năm, nhà chỉ còn 3 mẹ con.
Sau đám cưới,vợ chồng Hoàng vẫn ở em trai và mẹ. 5 năm sau ngày cưới, họ đã có bé trai 3 tuổi. Mọi việc trong gia đình cứ thế bình yên trôi qua nếu không có 1 ngày.
Cuộc sống của vợ chồng Tú với mẹ và em trai đang yên ổn thì đến 1 ngày có
sự xuất hiện của cô bé giúp việc nhỏ tuổi…
Mẹ cô giúp việc ở quê ốm nặng và phải điều trị lâu trong bệnh viện. Cô giúp việc xin nghỉ hẳn về quê để chăm sóc mẹ già. Dù rất tiếc vì cô ở với gia đình đã nhiều năm nhưng mẹ Hoàng cũng phải gói ghém và dành tặng cô cái phong bì rất dày cảm ơn cô ấy suốt thời gian qua.
Bà chép miệng vì thời buổi này tìm được ô sin vừa hiền lành, tử tế lại siêng năng như thế thật đúng là mò kim đáy bể. Vì thế, bà tính chỉ mướn người giúp việc gia đình theo giờ, còn lại bà sẽ lo toan việc nhà, chứ không muốn tuyển người lạ hoắc.
Có nhiều người đến hỏi nhưng bà chẳng ưng 1 ai, người thì có vẻ nói nhiều, người trông đanh đá, người lại quá xuề xòa… Chán ngán cả tuần chẳng tìm được ai thì cho đến 1 buổi sáng có cô bé sinh viên đến hỏi làm.
(Ảnh minh họa)
Mẹ Hoàng thấy cô bé trẻ con quá nên từ chối luôn, nhưng sau khi cô bé phân trần hoàn cảnh, bà thấy thương nên lại gật đầu.
Từ đó, mỗi ngày sau buổi học là Yến lại đến giúp gia đình Hoàng mọi việc. Được cái cô bé thông minh, nhanh nhẹn lại rất siêng nên cả nhà ai cũng quý. Duy chỉ có em trai Hoàng – Hải là ít nói chuyện với Yến nhất. Không chỉ vậy, họ còn xưng hô là cậu cháu.
Khi Tú bảo chuyển cách xưng hô, Yến hồn nhiên bảo:
– Chú đó hơn em đến mười mấy tuổi mà. Với lại nhìn già quá.
Tú phì cười hỏi em đang học năm mấy, Yến bảo: “Em mới 19 tuổi – học năm 2″.
Bẵng đi 1 thời gian, mọi người trong nhà vui hẳn lên khi thấy 2 chú cháu Yến – Hải hay trò chuyện với nhau hơn trước. Không chỉ vậy, Hải còn giúp Yến làm toán, dạy kèm Tiếng Anh… Có hôm, mấy anh chị em còn rủ cả cô giúp việc đáng yêu đi xem phim nữa. Cứ như là anh em 1 nhà vậy.
(Ảnh minh họa)
Cho đến 1 ngày, Tú chột dạ khi nhìn thấy chiếc bụng lấp ló của Yến sau chiếc áo sơ mi. Tú gặng hỏi, Yến hồn nhiên bảo: “Chắc do em béo bụng thôi, dạo này tự nhiên ăn nhiều hơn, lại thèm ngọt”…
Tú vội vàng đưa tay bắt mạch cho Yến, bởi trước đây ông ngoại cô từng là học về Đông Y nên cô cũng biết 1 chút… Sau đó, Tú vội vàng đưa Yến đi khám.
Và kết quả đúng như cô dự đoán– Yến đã có thai 10 tuần. Thoáng chút nghi ngờ về tác giả của cái thai, Tú phì cười nhưng vẫn hỏi cho chắc. Yến lại hồn nhiên kể lại:
– Chị ơi, hôm đó Chú Hải và em đi sinh nhật người bạn, mọi người đều chúc mừng chú ấy đã thoát ế và bảo bọn em nhanh cưới không chú già mất. Hôm đó vui quá nên 2 chú cháu uống hơi nhiều, rồi chả hiểu sao lại về ngủ cùng nhau trong khách sạn.
Em nhớ là xong việc đã rửa bằng coca để tránh có thai rồi mà. Sao lại vẫn dính vậy? Đợt này ôn thi căng thẳng quá nên em cứ tưởng bị chậm kinh.
– Ôi tôi đến chết với cô. Cô là sinh viên năm 2 rồi mà cứ như trẻ lên 2 ấy. Ai bảo rửa bằng coca sẽ tránh thai được chứ? Mà cũng may cô chỉ rửa bằng coca thôi chứ nếu làm gì nữa thì chắc tôi đến tự tử mất.
Yến cười ngặt nghẽo: “Ôi chị ơi, vậy mai kia bụng to lên thì làm sao em đi học được?”
– Không sao cả, cả nhà đều rất quý và tác thành cho bọn em mà. Cưới xong vẫn đi học bình thường, khi nào sinh con thì bảo lưu rồi lại đi học lại. Con cái là báu vật trời cho mà, không ai được quyền phá bỏ…